Một hôm, cháu ở trường về mặt mày ủ rũ không chịu ăn cơm. Tôi hỏi nguyên nhân, cháu kể: “Con không thích bạn Hoa, lúc nào cũng lên mặt ta đây học giỏi được thầy giáo quý. Mà bạn ấy có hơn gì con đâu, nhưng hình như thầy dạy Sinh học “thích” bạn ấy, nên lần nào thầy hỏi bài cả con cùng bạn ấy và nhiều bạn khác đều giơ tay, nhưng thầy luôn gọi Hoa rồi còn cho điểm miệng rõ cao. Con thấy thầy thật không công bằng.” Thấy con nói vậy, tôi nhẹ nhàng: “Con thử nghĩ lại xem, con có ác cảm với bạn không, hôm qua đưa con đến trường mẹ gặp bạn ấy, thấy Hoa rất lễ phép và hòa đồng với mọi người. Mẹ nghĩ, thầy giáo không thiên vị, thầy có thể gọi một bạn bất kì trong số các con, nếu các bạn ấy trả lời được, thầy cũng cho điểm 10 và sẽ có lần thầy gọi con.” Con tôi có vẻ suy nghĩ. Vài hôm sau, vừa thấy tôi ở cổng trường cháu đã ríu rít khoe: “Mẹ ơi! Mẹ đoán tài thật, hôm nay thầy dạy Sinh đã gọi con và con cũng được luôn một điểm 10 đấy!”.
Lần khác, cháu kể với tôi: “Ở lớp con có bạn Khánh Chi được hotboy Nam Khánh ở lớp 8G thích và được Khánh tặng nhiều quà. Nhưng hôm nọ bạn ấy phàn nàn là bị bạn Hương lớp 8H (cũng là bạn thân của Chi) cướp mất “người yêu” bởi dạo này Khánh ít quan tâm tới Chi, toàn đi chơi với Hương. Khánh Chi buồn lắm, học hành sa sút hẳn. Mẹ thấy bạn Hương như vậy có tệ không?”. Nghe xong, tôi liền phân tích cho con hiểu rằng, ở lứa tuổi của các con, tình cảm của Chi với cậu bạn chưa thể gọi là tình yêu, mà chỉ là những rung động đầu đời. Việc Khánh chơi với Hương cũng có thể là do hai bạn đó hợp nhau ở khía cạnh nào đó, chứ không hẳn là Hương “cướp người yêu” của Chi. Sau đó, hai người bạn ấy vẫn là bạn tốt của Chi thì không có vấn đề gì, còn nếu họ quay ngoắt không chơi với Chi nữa thì đó là những người bạn không đáng tin cậy và Chi không việc gì phải buồn. Rồi Chi sẽ gặp những người bạn khác tốt hơn. Con gái tôi lắng nghe chăm chú và kết luận: “Mẹ nói cũng đúng, ở đời còn nhiều người bạn tốt mà ta sẽ gặp”. Chẳng biết cháu có kể lại câu chuyện này cho cô bạn Khánh Chi hay không, chỉ thấy thời gian sau tới nhà tôi chơi Khánh Chi lại là cô bé hồn nhiên, vô tư như hồi đầu tôi gặp.
Trong cuộc sống hiện nay, các bậc cha mẹ luôn bận bịu kiếm sống và một số ít có thời gian quan tâm đến con. Nhiều đứa trẻ luôn cảm thấy cô đơn và hụt hẫng ngay ở trong ngôi nhà của mình. Các ông bố, bà mẹ hãy dành chút thời gian để lắng nghe và chia sẻ cảm xúc với con. Điều đó giúp các em thấy được thông cảm, an ủi và học được cách tư duy độc lập để tự tin, trưởng thành hơn.